Ảnh minh họa
Trước nhà cậu là những khoảng ruộng lúa chín vàng, bầy chim sẻ rủ nhau xuống đồng nhặt thóc. Ngày ấy tôi rất yêu bầy sẻ nâu, yêu tiếng gọi bầy mỗi sáng và mỗi chiều. Cậu sợ bầy chim ăn hết thóc vừa chín chưa kịp gặt, nên đã làm những hình người đem cắm xuống bờ ruộng, để chim sợ mà không xuống phá, nhưng lũ chim đâu biết sợ là gì, cứ nhẩn nha sà xuống và còn cất tiếng kêu ríu ra ríu rít, như để gọi thêm bạn bè cùng về dự hội được mùa.
Khi lúa chín, cậu cho người gặt hết số lúa trên ruộng mang về phơi trước sân, lũ chim được dịp kéo nhau về ngó nghiêng tha hồ nhặt thóc. Có lần tôi thấy cậu làm cái bẫy để sập chim trên chuồng bò, bởi khi chúng ăn no nê lại bay vào đây trú ngụ qua đêm. Thương lũ chim nhưng tôi chẳng biết làm cách nào để cứu chúng, sáng ra cậu leo lên lấy cái bẫy xuống và bắt từng con chim sẻ bỏ vào lồng, có con đã bị gãy chân, có con sứt cánh. Tôi lại mang thóc và nước đến cho lũ chim ăn, nhưng chúng thà tuyệt thực chờ tìm đường bay ra ngoài chứ không chịu ăn.
Một hôm nọ, tôi lén mở lồng chim thả cho chúng bay ra ngoài, mỗi ngày một vài con, nếu thả hết sợ cậu phát hiện sẽ ăn đòn. Nhưng đâu giấu mãi được, cậu gọi tôi đến và hỏi: “Phải con thả mấy con chim của cậu ra không?”. Tôi khóc và không dám trả lời, cứ nghĩ phen này ít nhất cũng bị vài roi. Một điều làm tôi bất ngờ là chẳng những cậu không đánh mà còn xoa đầu tôi bảo: “Con thương lũ chim đó lắm à! Cậu cho con lồng chim ấy và mang ra ruộng thả chúng ra đi”. Tôi ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn cậu, như không tin vào lời cậu vừa nói. Cậu véo tai tôi: “Nè bé con, nhìn con vui như vậy cậu đâu nỡ nào làm niềm vui của con vụt tắt”.
Mai Tuyết
nguồn: giacngo.vn
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Đang truy cập : 89
Hôm nay : 20435
Tháng hiện tại : 270834
Tổng lượt truy cập : 27068959