Ông Duy Tuệ Phỉ Báng Tam Bảo Phật, Pháp và Tăng Như Thế Nào?

Thứ tư - 11/01/2012 11:23
Ông Duy Tuệ Phỉ Báng Tam Bảo Phật, Pháp và Tăng Như Thế Nào?

Ông Duy Tuệ Phỉ Báng Tam Bảo Phật, Pháp và Tăng Như Thế Nào?

Tôi chưa có cơ hội tiếp cận với quyển sách "TA LÀ AI?" của ông DUY TUỆ để thấy rõ ông ta đã trình bày những tư tưởng của ông ta trong một "context" như thế nào, nhưng qua sự trích dẫn có vẻ khá đầy đủ của đạo hữu MINH THANH tôi thấy có vẻ ông DUY TUỆ đã có những lời lẽ quá đáng kể như đã PHỈ BÁNG TAM BẢO (PHẬT, PHÁP, TĂNG):


1) ÔNG DUY TUỆ PHỈ BÁNG PHẬT như thế nào:

Trang 189: “Ví dụ, tôi nói: “Đức Phật chắc gì đã ra bốn cửa thành, chắc gì thấy người ta khổ mà đi tìm đường cứu khổ, biết đâu đức Phật lúc ấy đang có vấn đề gia đình nên bỏ đi thì sao?”. Điều đó có thể làm những người quá tôn vinh đức Phật bị “sốc”.

GS001 xin trả lời:  Dĩ nhiên ông có quyền nghi ngờ, nhưng ông cũng nên biết rằng nếu những lý luận của ông xây dựng trên sự nghi nghờ thì thông thường dẫn đến những sai trái tai hại cho chính ông vì đó là những tư duy không xây dựng trên CHÁNH KIẾN có sự thật.  Chuyện ra bốn cửa thành để diện kiến những cái khổ muôn đời của chúng sanh: SINH, GIÀ, BỆNH, CHẾT do chính đức PHẬT kể lại trong kinh
ĐẠI BỔN thuộc TRƯỜNG BỘ KINH ông có thể vào link này để đọc: http://www.buddhanet.net/budsas/uni/u-kinh-truongbo/truong14.htm  (hay: http://www.thuvienhoasen.org/ )

Bằng như ông cho rằng Đức PHẬT hay chư tăng đã bịa chuyện nói láo thì sự phỉ báng PHẬT và TĂNG của ông càng trầm trọng hơn khi chính PHẬT đã ra giới luật "KHÔNG ĐƯỢC NÓI LÁO" và chư tăng đến giờ này vẫn còn phải ghi nhớ giới luật đó.

Chuyện một bậc TRÍ TUỆ có thể thấy trước những sự khổ của cuộc đời để ra đi tìm con đường giải thoát trước khi sự khổ xảy ra là chuyện thường.  Ngay như TRỊNH CÔNG SƠN, khi hát lên rằng "trong khi ta về lại nhớ ta đi", thì đó có phải là đã thấy sự khổ của chia ly trước khi có hạnh phúc hội ngộ không?.  Chính tôi đây, ngày xưa khi mới lớn lên, khi chưa hề có thất bại nào trong cuộc đời; lúc đó mới biết yêu, thấy đời rất đẹp, yêu đời yêu người không thua gì Trịnh công Sơn, nhưng sau một lần tư duy thấy trước được rằng MỌI HẠNH PHÚC TRONG CUỘC ĐỜI ĐỀU HỨA HẸN ĐAU KHỔ, thì tôi đã hiểu được tại sao Đức Phật ra đi.

Vì nếu càng yêu đời, yêu người thì lại càng xót xa khi thấy chúng sanh không có được HẠNH PHÚC CHÂN THẬT mà chỉ có hạnh phúc hứa hẹn khổ đau.  Bởi thế đức PHẬT mới ra đi để tìm HẠNH PHÚC CHÂN THẬT cho chúng sanh, để tìm con đường BẤT TỬ thoát khỏi SINH, LÃO, BỆNH, TỬ, cho chúng sanh.  Khi tôi đã thấy trước được mọi hạnh phuc trên đời này, càng hạnh phúc bao nhiêu. sự hứa hẹn khổ đau càng lớn lao bấy nhiêu, thì tôi đã hiểu tại sao Đức Phật đã từ bỏ cung vàng điện ngọc, vợ đẹp con yêu, để ra đi.  Từ đó tôi linh cảm con đường Đức Phật đã ra đi là có lý, và do vậy tôi đã đi vào đạo PHẬT để tìm hiểu về con đường "thoát khổ" mà ngài đã đi qua và đã chỉ lại cho chúng sanh.  Do đó mà tôi chưa hề có cái tư tưởng hạ liệt như ông là đức PHẬT đã đau khổ vì gia đình mà đi tu.

2) ÔNG DUY TUỆ PHỈ BÁNG PHÁP như thế nào:

Trang 122, đoạn trên: “Nếu Bát Chánh đạo giải quyết được sự thay đổi có tính hình tướng đó thì tại sao người ta, quý Phật tử và tăng ni học mãi vẫn không giải quyết được”.

Trang 122, đoạn dưới: “Nếu nói Bát Chánh Đạo là chìa khóa giải quyết vấn đề khổ đau, thì tại sao mấy ngàn năm qua không phát huy tác dụng? Tám con đường đó là để giải quyết tình trạng của cái đầu mỗi người, chứ không phải lên thiên đàng hay về cõi Phật như kinh sách nói, nhưng tại sao không giải quyết được?

GS001 xin trả lời:  Trong kinh Mahà Parinibbàna (Đại Niết Bàn), để trả lời một câu hỏi của Đạo Sĩ Subhadda, Đức PHẬT đã đề cao BÁT CHÁNH ĐẠO như thế sau:

"Trong bất luận giáo đoàn nào, nếu không có Bát Chánh Đạo thì cũng không có hạng nhất đẳng sa-môn (Tu Đà Huờn), cũng không có nhị đẳng sa-môn (Tư Đà Hàm), tam đẳng sa-môn (A-Na-Hàm), hay tứ đẳng sa-môn (A-La-Hán). Trong giáo đoàn nào có Bát Chánh Đạo, nầy Subhadda, thì cũng có hạng nhất đẳng, nhị đẳng, tam đẳng và tứ đẳng sa-môn. Bát Chánh Đạo là con đường duy nhất."

Nói như vậy có nghĩa là nếu không có BÁT CHÁNH ĐẠO thì không có sự chứng đắc một THÁNH QUẢ nào hết.   Tại sao ông DUY TUỆ có thể phát ngôn rằng BÁT CHÁNH ĐẠO không phát huy tác dụng?  Có lẻ ông DUY TUỆ chưa hiểu đầy đủ tất cả 8 chi trong BÁT CHÁNH ĐẠO có ý nghĩa như thế nào chăng?

CHÁNH KIẾN là gì? -- Đó là sự "THẤY ĐÚNG VỚI SỰ THẬT".  THẤY ĐÚNG VỚI SỰ THẬT mà không có tác dụng ư?  Chính nhờ có CHÁNH KIẾN (thấy đúng với sự thật) mà các khoa học gia, như GALILEO, DARWIN, EINSTEIN, STEPHEN HAWKING đã đem đến cho cuộc đời rất nhiều sự lợi ích và đã giải thoát cho vô số người ra khỏi đức tin về một GOD TÀO LAO.  Như vậy CHÁNH KIẾN có tác dụng hay không hở ông DUY TUỆ?

CHÁNH TƯ DUY là gì? -- Đó là những suy nghĩ lý luận đặt nền tảng trên các CHÁNH KIẾN.  Tức là những suy luận xây dựng trên các data đúng với sự thật.  Đó cũng là cách tư duy lý luận của các khoa học gia.  Người tu theo PHẬT cũng phải tư duy với một cách như vậy, đôi khi còn chính xác hơn, vì sự thấy của khoa học, lắm lúc vẫn còn trật, chưa phải là chân lý.  Trong khi sự thấy các "pháp hữu vi" của thế gian với 3 sự thật VÔ THƯỜNG, KHỔ, VÔ NGÃ của những người theo PHẬT luôn luôn đúng với SỰ THẬT.

Nghe qua nhiều bài giảng của ông,  tôi chưa nghe ông nhấn mạnh nhiều đến các sự thật VÔ THƯỜNG, KHỔ, VÔ NGÃ, cho nên tôi biết ông chưa hoàn toàn có CHÁNH KIẾN và CHÁNH TƯ DUY.  Do đó sự hiểu biết của ông còn bấp bênh lắm.  Ông tưởng sự thấy của ông có sự thật, nhưng sự thấy của ông do còn "có điều kiện" mới thấy như vậy, cho nên vẫn chưa "thật" đâu ông DUY TUỆ ạ.

CHÁNH NIỆM là gì? -- Đó là sự luôn luôn theo dỏi quán sát tìm hiểu con người của mình.  Điều này thì tôi thấy ông khá đúng hơn nhiều người khác, khi ông tuyên bố rằng "THIỀN là phải LUÔN LUÔN BIẾT".  Tình thần "BIẾT" như ông nói, PHẬT đã dạy qua hai chữ "TUỆ TRI" ở trong kinh TỨ NIỆM XỨ.  Tuy nhiên sự hiểu biết về chính mình của ông chỉ mới như thấy một hạt cát trong sa mạc.  Thiền của ông mới chỉ hiểu mình qua HƠI THỞ, một phần rất nhỏ của THÂN, trong khi thiền TỨ NIỆM XỨ của PHẬT là để hiểu biết tất cả con người của mình qua mọi khía cạnh, qua tất cả: THÂN, THỌ, TÂM, PHÁP hoặc qua tất cả ngủ uẩn: SẮC, THỌ, TƯỞNG, HÀNH THỨC.

Chính vì ông chưa thấy đầy đủ cái ta của ông trong mọi góc độ,  nên ông chưa thấy rõ cái bản chất THAM ÁI của ông, ông chưa thấy rõ bản chất VÔ MINH CHẤP NGÃ của ông,  do đó ông mới bị chúng đánh lừa sau khi ông mới đạt được chút HỈ LẠC, điều sơ đẳng nhất của thiền định.  Ông tưởng là ông đã chứng đắc chân lý hơn thiên hạ, nhưng thật sự cái thấy của ông vẫn còn do nhiều điều kiện tạo nên mà ông vẫn chưa tự chủ được mọi điều kiện đó.  Tôi dám chắc ông chưa có khả năng nhập định được vào trạng thái an lạc bất cứ lúc nào ông muốn.  Đúng như vậy không hở ông DUY TUỆ? Yes!  or No!?

Tôi đã nghe qua một hai audio thuyết giảng của ông, và đã nghe ông tuyên bố rằng:  Ông đã giác ngộ được "CHÂN TÂM BẤT ĐỘNG" sau khi "GIÒNG SUY NGHĨ NGỪNG CHẢY". Ông cũng tuyên bố rằng ông đi vào trạng thái tuyệt với đó nhờ được "BÊN TRÊN GIA TRÌ".  Vậy tôi hỏi ông 3 câu hỏi này:

* Nếu bên trên không gia trì cho ông, thì ông có thể tự mình đi vào lại được trạng thái tuyệt vời đó bất cứ lúc nào ông muốn không?  Không lẻ sự chứng ngộ của ông giống như sung rụng chờ có gió đi qua?

* Ông đã trải nghiệm CHÂN TÂM được bao lâu mà kết luận CHÂN TÂM của ông nó thường hằng bất động?  Giả như bây giờ có kẻ thù "BỊT MŨI" không cho ông thở (ông có thể tự làm thử như vậy) thì ông có thể vẫn vào được an lạc của CHÂN TÂM hay không?  Cứ thành thật trình bày đi!  tôi sẽ cho biết cái CHÂN TÂM của ông là THẬT hay GIẢ.  Ông có khả năng ngồi yên được trong lửa cháy đang thiêu đốt thân hình, mũi mắt của mình, như ngài QUẢNG ĐỨC hay không?

* Ông bảo rằng khi giòng suy nghĩ ngừng chảy thì có thể thấy được CHÂN TÂM của mình, thế sao những bác nông phu đêm nằm ngủ say như chết, giòng suy nghĩ đã ngừng chảy rồi, mà sao họ không tuyên bố đã thấy được CHÂN TÂM nhỉ?

Qua những gì mà ông đã trình bày, không hề nghe ông nói gì đến sự giác ngộ VÔ NGÃ, mà chỉ nghe ông ÔM THỦ cái CHÂN TÂM, thì tôi biết ông chưa thực sự có GIÁC NGỘ.   Ông thực sự chưa thực hành đúng CHÁNH ĐỊNH của PHẬT, chưa có đúng CHÁNH TINH TẤN của PHẬT.  Vì nếu có đúng ĐỊNH và TINH TẤN của PHẬT  thì những cách đó phải dẫn ông đến sự giác ngộ VÔ NGÃ để ra khỏi ÁI, THỦ, HỮU để đích thực có TỊCH TỊNH NIẾT BÀN. 

Tôi thách ông có thể chấm dứt được mọi sự khổ với cái CHÂN TÂM của ông?  Chính ông cũng chưa hiểu đầy đủ được BÁT CHÁNH ĐẠO của PHẬT do đó mà ông vẫn chưa đạt đến đích thực sự GIÁC NGỘ để có khả năng chấm dứt mọi sự khổ đau.   Dễ gì thấu triệt được BÁT CHÁNH ĐẠO của PHẬT hả ông, khi mà thế gian vẫn còn ở trong THAM ÁI và NGÃ CHẤP.  Đó cũng là câu trả lời cho ông biết: tại sao BÁT CHÁNH ĐẠO đã có lâu rồi mà vẫn có ít người chứng ngộ.

3) ÔNG DUY TUỆ PHỈ BÁNG TĂNG như thế nào:

Trang 134: “CÓ CẦN ĐI TU NỮA KHÔNG? Nếu đã thấy rõ được như vậy, quý vị nghĩ xem có cần tu nữa không? Có cần tập trung hàng trăm hày ngàn ngàn lại để tu không? Mà liệu tập trung vậy có đạt được kết quả gì không? Tôi nói vấn đề này để cứu quý vị và những người đang vô minh. Tốn tiền, thời gian nhưng chắc chắn không có hiệu quả… Nhưng việc tập trung lại cho đông người trong khoảng thời gian tu học là làm việc khác, chứ không phải để thấy Phật của mình. Làm việc khác thì phải trả giá bằng tiền, sự phiền muộn, sức khỏe, thời gian. Phải bỏ nhà cửa, công ăn việc làm, thậm chí còn làm phiền người khác. Tập trung như thế chỉ để mua sự an lạc tạm thời, rồi đâu lại vào đó”. Người trích dẫn nhấn mạnh câu “Tôi nói vấn đề này để cứu quý vị và những người đang vô minh”.

GS001 xin trả lời:  Phần này thì có lẻ tôi không cần mất nhiều thì giờ để trả lời ông.  Thật là ngu si khi có một người ở nhà, mới tự mình học qua vài quyển sách,  thấy mình biết nhiều hơn số đông các học sinh đang đến trường, rồi tuyên bố rằng:  Mọi trường học lập nên đều chỉ vô ích và tốn kém.  Cách tư duy của ông khi chê bai hệ thống chùa chiền lập lên để dạy đạo cho các chư tăng, đại khái cũng ngu si kiểu như vậy đó ông ạ.

Rất mong được nghe sự phản biện hồi âm của ông.


Thân ái.

GS001.

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Từ khóa: n/a
vô thường - 29/03/2012 14:51
Thật tội nghiệp và thương xót cho những người đang hết lòng hết sức hết công hết của phục vụ cho mưu đồ lập đế chế Duy Tuệ của nhà kinh doanh tài ba Duy Tuệ. Ông ta đã lên kế hoạch rất chi tiết cho con đường tạo lập đế chế Duy Tuệ bằng các nước cờ sau: - Ban đầu, ông ta nghiên cứu rất kỹ các kinh sách và lời dạy của Phật, rồi viết lại các lời dạy của Đức Phật và để tên tác giả là Duy Tuệ. Những ai không có nền tảng căn bản Phật Giáo, rất dễ bị thu hút bởi những lời lẽ cao siêu, mờ mờ ảo ảo của ông ta, bởi ông dùng chính lời của Phật thì làm sao mà không cao siêu cho được. -Kế tiếp, ông ta tự vẽ ra một Duy Tuệ đắc đạo, thông tuệ, dùng miệng lưỡi ngang ngược để lật ngược mọi điều người khác nói, dùng đòn tâm lý để người học không thể tranh luân với những lập luận không hề có hệ thống, không hề có nền tảng của ông ta. - Tự khoác một bộ mặt đạo đức, thương người, để đánh vào xúc cảm yếu đuối của số đông, giả vờ thương người để lợi dụng nhân lực, tài lực, trí lực của những người mê muội, cô đơn, không có chỗ dựa tinh thần - Dùng thủ đoạn tâm lý làm cho người nghe thấy sướng, thấy vui, Ông ta không hết lời khen ngợi, tán dương, tâng bốc bất kể điều gì mà đệ tử ông ta làm, cũng như ông ta tự tang bốc chính mình để tự tạo nên một hào quang mà thu hút những người không biết rõ thấy rõ thủ đoạn của ông ta. - Đánh vào tâm lý cô đơn và muốn được công nhận, được khen ngợi của con người, ông ta khiến cho người theo ông ta luôn cảm thấy mình là thánh thiện, là Phật, là thông minh, sáng trí hơn người. - Chiêu dụ sự tham gia của những người có thế lực, tiền của, làm việc trong các ngành truyền thông để họ tự nguyện rao giảng và truyền bá tư tưởng tự do hết sức nguy hiểm của ông ta, tìm mọi cách để bảo vệ ông ta. Những lý luận của ông ta hết sức là vô căn cứ, hết sức bản ngã, hết sức chủ quan, cá nhân, nhưng vì ông ta thỏa mãn được tâm lý của một số người cô đơn, thiếu căn bản tâm linh, ông ta hô hào ca ngợi một đầu óc tự do, sự tự do tuyệt đối của đầu óc, nên nhiều người thích được nghe ông ta khen ngợi, tưởng ông ta thương mình thật. Điều này là vô cùng tại hại, khi mà một xã hội chỉ toàn những người sống tự do, không tôn trọng bất kỳ luật lệ, trật tự hay chuẩn mực nào, đối đãi với nhau dựa trên tình cảm, cả nể và theo hùa với nhau. Ông Duy Tuệ dùng mọi thủ đoạn, phương tiện để truyền bá một tư tưởng tự do, dùng các con bài là những người có khả năng nào đó để phục vụ cho ông ta nhưng thiếu căn bản tâm linh, dễ bị mê hoặc bởi số đông do không có chính kiến, không đủ khả năng lý luận, trí tuệ để phân định đúng sai, không thấy được cái hại tư tưởng tự do mà ông ta đang truyền bá. Ông Duy Tuệ, xin hãy dừng lại, đừng tiếp tục con đường đầu độc đầu óc người khác để kiểm soát tinh thần và điều khiển họ phục vụ cho tham vọng bá chủ tâm linh và các tham vọng khác của ông. Xin ông hãy dừng lại. Phương pháp thiền của ông ta chẳng có gì là mới, vì đó là những kỹ thuật được sao chép từ các phương pháp thiền lâu đời khác như Vipassana, thiền Tứ Niệm Xứ, nhưng được xào nấu lại chút. Người nào không nghiên cứu, chưa học thiền thì tưởng đó là do ông ta sáng tạo, nhưng những ai đã có nền tảng căn bản về tâm linh, về thiền, đều nhận ra những copy của ông ta từ các phương pháp lâu đời và những tư tưởng mà ông ta copy từ nhiều nguồn, sau nhiều năm ông ta đã đầu tư nghiền ngẫm để ngày nay ông khua miệng lưỡi nói rằng do ông ta sáng tạo, do ông ta thông nhận được từ trí tuệ vô biên của ông. Ông ta tự dùng uy tín từng là một doanh nhân thành đạt để thu hút các doanh nhân bỏ tiền cho ông ta làm đạo. Vậy ông ta đã kinh doanh cái gì, công ty gì, uy tín đến đâu, thành đạt đến đâu, nhân thân thế nào, ông ta không hề nói rõ. Ông luôn dùng cách nói mập mờ để che trí người nghe, giống như các ông thầy bói luôn nói nước đôi để đường nào cũng thấy đúng. Ông ta chê bai các ông sư lập chùa, dùng của cúng dường của Phật tử cho cá nhân thì ông ta cũng làm điều không khác. Ông ta dùng miệng lưỡi của mình, đóng vai một ông thầy đầy tình thương để tín đồ của ông bỏ công bỏ sức, bỏ tiền phục vụ cho ông, mua sắm cho ông, và ngụy biện cho sự sống xa hoa của ông ta. Không những thế, ông ta dùng cả những đứa trẻ để lập đạo, đánh vào tình mẫu tử để thu hút thêm tín đồ. Nếu ai tỉnh táo, có trình độ nhận thức, sẽ thấy được tính thiếu hệ thống và thiếu cơ sở khoa học trong các sách, các băng đĩa của ông ta. Hệ thống giáo dục của Việt Nam và thế giới đã có rất nhiều những tài liệu, giáo trình giảng dạy, đào tạo hết sức khoa học và có hệ thống. Thế mà ông ta lại cố gắng đả phá và khuyến dụ tín đồ của ông mê muội đi theo chương trình đào tạo vô căn bản và không phương hướng, từ bỏ những gì thế giới đã nghiên cứu và chứng minh, đã cho thấy giá trị và hiệu quả, để tung hô ca ngợi cái trí tuệ độc tài và đầy bản ngã của ông ta, và tự biến mình thành bản copy của ông ta. Ông ta rao giảng những điều mà ai nói cũng được, và tự đánh bóng cho nó rằng chỉ có ông ta biết và có khả năng biết và dạy những điều này. Các em trẻ tuổi nếu mải mê chạy theo sự giáo dục của ông Duy Tuệ,thì thật là tiếc cho các em, tiếc cho trí óc đầy tiềm năng của các em. Tương lai của Việt Nam sẽ ra sao nếu có quá nhiều người bị ông ta thu hút, chiêu dụ, nhồi sọ những tư tưởng độc hại? Rất mong các cơ quan chức năng tham gia xem xét để có tiếng nói chính thức trên các báo khác, chứ không chỉ trên các báo dành cho Phật Tử. Còn rất nhiều người khác cần được đánh động về tư tưởng và sự giáo dục độc hại này. Các ngòi bút thật dũng cảm khi viết những bài viết đánh động nhận thức xã hội thế này.
Comment addGửi bình luận của bạn
Mã chống spamThay mới

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

Giới Thiệu:

    Chùa Sắc Tứ Khải Đoan là ngôi chùa đầu tiên của tổ chức Phật Giáo có mặt tại Đaklak, được xây dựng vào năm 1951. chùa tọa lạc trên khu đất rộng 7 mẫu 8 sào 28m2, do Đoan Huy Hòang Thái Hậu Hòang Thị Cúc hiến cúng cho Tổng Hội Phật Giáo trung phần.

Thông báo

Số Lượng truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 67

Máy chủ tìm kiếm : 1

Khách viếng thăm : 66


Hôm nayHôm nay : 5370

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 168161

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 29107215


Ảnh đẹp